Tạp bút:
TẢN MẠN VỀ GIA ĐÌNH
----
Ngày sinh nhật, tôi bùi ngùi post
lên facebook: “Ai cũng thắng, chỉ một mình tôi bại/ sáu lăm năm , nghĩ uổng một
kiếp người.” Sau đó, bạn bè nhiều người đồng cảm, an ủi tôi rằng: “ anh không bại”,
“ Chú “thắng” trong lòng con”,” thắng bại chỉ là cách nghĩ”... Có một bạn còn
chia sẻ riêng cho tôi một bài viết thật tuyệt vời của một em học sinh về sự
thành công. Quả tình tôi đã nhiều lần rơi nước mắt khi đọc xong bài văn ấy.
Tôi vô cùng cảm ơn các bạn đã quan
tâm chia sẻ. Nhưng các bạn ơi, tôi coi mình như một người thất bại, không phải
là so sánh với các “ đối thủ” của mình.
Đời tôi vốn không có đối thủ nào! Tôi chỉ tự thua chính mình, ngay trên “ sân
nhà” mình mà thôi. Trong cuộc đời của mỗi một người, tiêu chí mà người ta thường
dựa vào để đánh giá sự thành công là vật chất: nhà cao cửa rộng, xe cộ đề huề,
vợ đẹp con khôn...Những thứ đó tạo nên cái lớp võ hào nhoáng của cụm từ gia
đình thành đạt. Cái võ ấy tôi không thiếu. Nếu hiểu theo cách thông thường thì
tôi cũng là người thành công đấy.Thế
nhưng, trong sâu thẩm đáy lòng tôi biết mình không thành công nếu chưa
muốn nói là thất bại. Tại sao ư?
Cái nhà dù lớn, cũng không phải là
gia đình, nếu nó không phải là nơi che chở cho những thành viên trong đó những
khi mõi mệt trước sóng gió cuộc đời ( chứ không chỉ là che mưa nắng). Điều này
tôi chưa kịp nói với người bạn đời đã 40 năm chung sống. Cái nhà không phải là
khách sạn để mỗi người một phòng trong một thế giới riêng tư biệt lập, chẳng ai
cần biết đến ai. Điều này tôi cũng chưa kịp nói với các con, dù đứa nhỏ nhất
cũng ngoài 30 tuổi. Hay như những điều đơn giản nhất trong một gia đình mà ai cũng
nên biết, đó là cây có cội, nước có nguồn, làm người phải biết ông bà tổ tiên;
như là: anh em như thể tay chân/ anh em hòa thuận hai thân vui mừng; như là:
gia hòa vạn sự hưng...Tiếc rằng, tôi chưa có dịp nào để nói với những người cần
nói, để hôm nay thì cơ hội đã không còn. Tục ngữ có câu: Dạy con từ thuở còn
thơ/ dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về. Con thì nay ở tuổi “ khôn nhất đời”, còn vợ
thì đâu còn bơ vơ nữa mà đã là một bà chủ quyền thế. Nghĩ lại, lời tổng kết 65
năm làm người cũng không phải là cường điệu.
Không phải
tôi không có ý thức về xây dựng gia đình, nhưng ngày còn trẻ cuộc sống khó khăn
quá. Đầu tắt mặt tối để các con được học hành đàng hoàng. Cái thời ăn bửa sáng
lo chạy bửa chiều làm con người ta mụ mị hẳn đi. Mọi chuyện giáo dục đều khoán
trắng cho nhà trường. Khổ nỗi, hình như ngày nay người ta muốn giáo dục trẻ em
những điều phi thường hơn là bình thường.Vì vậy sản phẩm giáo dục nó mới lạ lạ
làm sao! Còn tôi, tôi chỉ tự nhủ với lòng cố làm gương là đủ. Tôi có thể tự hào
là đã sống với cha mẹ trọn đạo làm con, sống với anh em, họ hàng không có điều
gì phải hối tiếc. Thế mà, cuối đời nhìn lại, hình như phương pháp này cũng sai
bét. Phải chăng cuộc sống hối hả không có thì giờ cho những chiêm nghiệm về cuộc
đời, về nhân tình thế thái. Cả bửa cơm hàng ngày cũng chẳng mấy khi cả nhà ngồi
chung thì làm sao có sự “ truyền lửa” từ thế hệ này sang thế hệ khác. Gia đình
vì vậy ngày càng thiếu chất keo gắn kết. May thay , đây chỉ là cá biệt.
Nhân ngày gia đình Việt Nam 28/6/2016 tôi lan
man đôi dòng tâm sự của một người tự nhận thất bại, Tôi không hề ganh tỵ và
luôn cầu mong cho tất cả mọi người đều thành công trong cuộc sống gia đình.
Vân Đồn tháng 6/16 ( Nhân ngày gia đình VN)